Chương 1

Đến Lúc Buông Tay

5.254 chữ

31-01-2023

Ngồi trong căn nhà tranh xập xệ, nhìn số đồ đặt đã cũ nát ngay trước mặt mình dòng ký ức xưa cũ lại ùa về trong tâm trí tôi. Cách đây mười lăm năm về trước, trong ngôi nhà này đã từng có một gia đình ba người sống rất hạnh phúc.

Ngày ấy bố tôi là một nhân viên giao hàng cho một đại lý bia tại Hà Nội, mẹ tôi vì sức khỏe ko tốt nên chỉ quanh quẩn ở nhà nội trợ và đưa đón tôi đi học , gia đình của chúng tôi khi ấy tuy nghèo khó nhưng luôn tràn ngập tiếng cười.

Lúc đó mấy người dân trong làng đều ko muốn cho con họ chơi với tôi bởi vì gia đình tôi nghèo hơn gia đình bọn họ. Mỗi lần nhìn thấy lũ trẻ trong làng chơi cùng với nhau tôi chỉ đành đứng ở một góc lặng lẽ nhìn bọn họ, có lần bố đi làm về sớm nhìn thấy tôi đứng một mình một góc thì đi lại ôm lấy tôi rồi hỏi.

-Hải Tú, sao con ko ra đó chơi cùng các bạn.

Khi ấy tôi chỉ là đứa trẻ bảy tuổi,tôi nhìn bố rơm rớm nước mắt rồi ngây ngô trả lời.

-Mấy bạn ko chịu chơi với con.

-Tại sao mấy bạn lại ko chơi với con, nói bố nghe xem nào.

-Mấy bạn bảo là chơi với con sẽ bị lây bệnh vì con toàn mặc quần áo cũ kĩ chứa nhiều vi khuẩn.

Nói đến đây tôi dừng lại đưa đôi mắt đã ngấn nước của mình nhìn bố.

-Những gì mấy bạn nói có đúng ko bố, có thật là mặc quần áo cũ sẽ có nhiều vi khuẩn ko ạ.

Ánh mắt bố nhìn tôi đượm buồn nhưng bờ môi vẫn cố nở một nụ cười bố bế tôi lên rồi lắc đầu bảo.

-Ko phải như thế đâu là mấy bạn chọc con đấy, quần áo của con tuy cũ kĩ nhưng đã được mẹ giặt sạch sẽ làm sao có vi khuẩn được chứ.

Mặc dù, bố đã nói như vậy nhưng tôi vẫn ko thấy vui, cứ vòng tay ôm chầm lấy cổ bố rồi tựa đầu lên đó im lặng, bố thấy tôi như vậy thì đưa tay vỗ vỗ lên lưng tôi tồi bảo.

-Hải Tú này, bây giờ bố chở con đi mua đồ chơi sau đó mình về nhà bố mẹ sẽ chơi với con được ko nào .

-Dạ được…được ạ…

-Vậy mình đi thôi… bố đưa con gái bố đi mua đồ chơi nào.

Chớp mắt một cái mọi chuyện đã là của quá khứ, hiện tại bố mẹ đã ko còn bên cạnh tôi nữa, thứ còn lại chỉ là những dòng hồi ức vụn vặt mà thôi. Nghĩ đến đây tôi lại cảm thấy biết ơn chú Minh, nếu ko có chú ấy chắc là tôi ko sống được đến bây giờ. Ngày ấy khi bố tôi bị tai nạn giao thông qua đời, mẹ tôi ko chịu được cú sốc quá lớn ấy nên bệnh tình chuyển nặng và cũng qua đời ko lâu sau đó. Khi ấy tôi chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, trong một thời gian ngắn đã gánh chịu liên tiếp hai cú sốc mất đi người thân của mình khiến tâm lý của tôi trở nên ko bình thường.

Mỗi ngày tôi sống trong thế giới mơ hồ của chính mình, tôi tự nói chuyện một mình rồi tự trả lời, có lúc tôi tự cười rồi lại tự khóc, mấy người họ hàng thấy tôi tâm lý ko bình thường thì bắt đầu xa lánh thậm chí là chối bỏ mối quan hệ với tôi bởi vì bọn họ ko muốn có một đứa cháu bị tâm thần lại càng ko muốn phải mang tôi về nhà để nuôi cho thêm gánh nặng.

Vậy nên từ sau khi bố, mẹ tôi mất thì họ hàng dường như cũng bặt vô âm tín. Chính quyền địa phương thấy tôi sống một mình, tâm lý lại ko được bình thường như thế nên đã làm đơn đưa tôi vào bệnh viện tâm thần, tại đây tôi được gặp chú Minh.Chú là bác sĩ điều trị chính cho tôi và cũng chính là người cưu mang tôi đến tận bây giờ, nếu khi đó ko có chú Minh thì e là tôi sẽ ko thể sống và trở lại được bình thường như ngày hôm nay.

Tôi còn nhớ rất rõ, khi tôi được đưa đến bệnh viện vì ko có người thân và ko có tiền nên mọi người hầu như ko ai để ý đến tôi chỉ riêng duy nhất một người, đó chính là chú Minh. Năm ấy chú Minh đã ngoài bốn mươi tuổi, chú và vợ kết hôn gần hai mươi năm nhưng lại ko có lấy một đứa con nào, trong thời gian điều trị cho tôi chú biết được hoàn cảnh gia đình tôi nên đã quyết định nhận tôi về làm con nuôi của mình, ngày ngày chú Minh chăm sóc và điều trị cho tôi tận tình như một đứa con ruột. Cô Vân tuy bề ngoài ko phản đối việc này nhưng trong lòng có vẻ không thích, có lẽ vì lúc đó cô ấy ko mang thai được nên đành im lặng đón tôi về nhà của mình.

Ngày ngày nhờ có tình thương của chú Minh và sự quan tâm chăm sóc của chú ấy dành cho tôi mà ko lâu sau đó bệnh tình của tôi đã được thuyên giảm, tôi bắt đầu hòa nhập với mọi thứ xung quanh mình như những đứa trẻ bình thường khác. Nếu ai đó hỏi tôi rằng trong suốt những năm làm con nuôi của chú Minh và cô Vân tôi hạnh phúc nhất là khi nào thì tôi ko ngần ngại trả lời rằng đây chính là thời gian hạnh phúc nhất của tôi.

Mỗi ngày chú Minh đều tranh thủ đi làm về sớm để đưa tôi và cô Vân đi chơi, đêm đến thì kể chuyện cho tôi ngủ, chú Minh chẳng khác nào là một người cha ruột thịt. Có lẽ vì tôi có mối nhân duyên với gia đình chú Minh nên sau khi tôi về sống tại nhà chú được một năm thì cô Vân vợ chú Minh mang thai. Khi ấy tôi chỉ là một đứa trẻ nên ko suy nghĩ gì nhiều chỉ đơn giản là cảm thấy vui khi mình sắp có em để chơi cùng nhưng sau này tôi mới biết giữa con ruột và con nuôi nó khác nhau như thế nào.

-Hải Tú, đang nghĩ gì mà ngây người ra thế hả con, bố gọi tận ba ,bốn lần vẫn ko thấy trả lời.

Câu nói của chú Minh làm tôi giật mình rời khỏi dòng cảm xúc quay trở về với hiện tại, tôi hít sâu vào một hơi triwr về vẻ thường ngày quay sang nhìn chú ấy đáp.

-Con đang nghĩ một việc nên ko tập trung lắm, bố gọi con có việc gì ko ạ.

Chú Minh đưa ánh mắt về phía bàn thờ của bố, mẹ tôi rồi bảo.

-Hương sắp tàn hết rồi, con mang quần áo, vàng bạc, xe cộ các thứ ra ngoài hóa cho bố, mẹ đi con.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!